Habien ở dưỡng đường Mayo. Khi nuôi những tư tưởng chân chính, sẽ thấy công việc đỡ chán nhiều. Vì tôi lớn con và cặp má phính Nên tôi có vẻ mập.
Nếu bạn không ngủ được thì bắt chước ông Samuel Untermeyer: ngồi dậy đọc sách hoặc làm việc cho tới khi buồn ngủ. Phải nắm lấy ngày hôm nay và tấn hưởng cái thú của nó đi. Bỏ cái ý viết một cuốn tổng hợp những sách của người khác, tôi sắn tay áo làm một việc mà đáng lẽ tôi phải làm ngay từ đầu: dùng kinh nghiệm riêng mà viết; dùng những nhận xét riêng, nhưng tin tưởng chắc chắn của tôi khi diễn thuyết và khi nhận dạy người ta diễn thuyết.
Nếu kết quả chứng tỏ việc tôi làm phải thì mọi lời chỉ trích đối với tôi sẽ lố bịch. Từ khắp nước Mỹ, những nhà thông thái ùa tới châu thành Chicago để được nục kích việc ấy. Mà chính vậy! Khi ta đã chịu nhận sự chẳng may nhất thì ta có còn để mất nữa đâu, và như vậy tức là tự đặt vào một tình thế chỉ có lợi mà vô hại.
Tôi theo cách đó 15 năm và không bao giờ nghĩ rằng có thể kiếm cách khác hiệu quả hơn được. Như thế, té ra cô Vallie Golden đã vô tình theo triết lý "giả hoá thiệt". Nói một cách khác, chúng ta cần chú ý đến nỗi khó khăn song đừng lo lắng.
Họ bàn cãi rất nhiều mà quyết định rất ít. Ông ta liền đáp nếu tôi không chịu đánh lại thì ông sẽ kiếm người khác! Tôi nghe mà muốn nổi doá. Có phải bằng cách phàn nàn và chỉ trích kẻ khác không? Không.
Nhưng con cái ta làm sao biết mang ơn được, nếu ta không tập cho chúng như vậy? Lòng bạc bẽo mọc tự nhiên như cỏ dại. Phải mở cuốn này ra, coi lại những đoạn bạn đã đánh dấu. Tôi biết những người da trắng mà y đã kể tên.
Xe cam nhông binh đội chạy lại cá trại lính ở Hickam Field, Scofield và phi trường Kaneohe Bay, để chở vợ con của bộ binh và thuỷ binh vô ở trong các trường học. Tôi đã thấy thường quá đến nỗi không còn ngạc nhiên gì nữa. Hay là trường hợp của Robert Falcon Scott và bạn đồng hành.
Bây giờ, mỗi lần lo nghĩ về một điều gì không sao thay đổi được, tôi nhún vai nói: "Quên nó đi". Và bản tính của loài người chưa thay đổi thì hãng còn phát đạt cả ngàn năm nữa, nhờ sự bảo hiểm xe, tàu, giầy dép, keo khằn. Mùa xuân năm 1871, một thành niên may mắn đọc được một câu văn ảnh hưởng sâu xa tới tương lai của chàng.
Nhưng máu trong óc của Einstein, sau một ngày suy nghĩ, không có một chút chất độc nào. Đã bắt buộc phải làm công việc buồn tẻ này, nên anh quyết làm cho nó hoá vui. Chúng ta ai cũng muốn sống cho thoả thích.
"Bệnh u uất tựa như một thoái oán hờn dai dẳng, chủ ý để được người xung quanh luôn luôn thương hại săn sóc tới mình. Hồi đó bà tưởng sẽ tàn tật tới mãn đời. Đường thì lầy mà trời thì gió mưa, dông tố.