Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Vật chất? Bạn đâu có.
Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang.
(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.
Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện. Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn…
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.
Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.