Có nhiều khuyết điểm đấy, nhưng dù sao bạn cũng âm thầm thán phục bàn tay xảo diệu của Tạo hóa trong sự sáng tạo bạn trai. Tại người hay tại tình? Có lẽ tại cả hai, mà tại người nhiều hơn. Tôi phải lãnh đạm với sự trêu bẹo của nhiều cánh hoa đang chờ bướm.
Bây giờ muốn hấp dẫn họ phải nói A Lịch Sơn đại đế, Nã Phá Luân, Nguyễn Huệ, Nguyễn Du, Ssakespeare, Bossuet, Abraham Lincoln, Charlot v. Đứng lên, họ đỏ mặt, nói lẹ lẹ và trông ngồi xuống cho rồi. Cổ của bạn trai từ 17 tuổi về sau phát triển chậm và có dung dạng gần nhất định sau 20 tuổi.
Khi lớn lên trên bước đường đời, người nam tỏ ra dè dặt cẩn thận hơn người nữ. Mà thời gian họ chú ý như vậy rất ngắn. Ơû trên có chỗ tôi nói họ mơ mộng.
Monsabre dặn dò thanh niên: Trước khi lao mình xuống nước người ta dò dòng sông. Khi cõi lòng gờn gợn sóng yêu, bạn trai tự nhiên thích văn nghệ, hiểu cách riêng, ca nhạc thi thơ. Tôi muốn nói họ có hồn, có xác, được những ân sủng do cứu rỗi, do thiên phòng v.v...
Nếu lấy cây cân làm bằng nhan sắc, địa vị , tiền bạc để cân giá trị đời sống của họ thì ta thấy phần hơn của họ mà tôi vừa nói. Nhưng chương trình kỳ cục có đâu trong cốt tủy họ cứ việc thỉnh thoảng thi hành. Có lẽ họ chưa để ý giá trị danh ngôn nầy của Gustave Le Bon: một lời nói ngọt có hiệu năng hơn một câu nói hay.
Có lẽ bạn nói tại bạn trai vai u thịt bắp. Cũng tại đầu óc nông nỗi nữa. Có thể hiện tượng xuất tinh xảy ra sớm hơn 14, 15 tuổi tùy dân tộc, miền xứ nóng hay lạnh, hoàn cảnh xã hội thôn quê hay thị thành.
Con người có nhân vị tính mà cũng có xã hội tính. Có thể nói người cha yêu con vì yêu chính mình trước, yêu những gì thuộc về mình trước. Mà coi chừng tuổi trẻ chẳng hiểu gì sâu rộng, còn nhớ thì cũng không, nên nền học vấn của họ có thể bị bọng.
Con đẻ của tự ái, dấu hiệu của ý thức nhân cách đấy. Trời ơi! Thưa bạn, nó con khỉ và lục phá vô số, một ngày bị rầy đánh không biết mấy chục lần. Nhưng tôi hồ nghi là khó quá.
Nay họ hớt trọc, rất trọc như một gáo dừa. Tôi không nói vì hạng bạn trai nầy chỉ một số bị nhiễm gió độc của phong trào trụy lạc. Cái mồ dĩ vãng không nên đ ào lại đã đ ành.
Thầy nói rủi văng nước miếng họ cười ầm lên. Khởi đầu chương nầy tôi đã nói với bạn. Nhiều cái éo le thắc mắc mà tuổi trẻ của họ cho là không thể trình bày với ai, họ lồng khuôn trong văn thơ.