Chả thằng nào là không biết quay cả. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.
Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên.
Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.
Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.
Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.
Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát.
Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.
Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Đừng lỡ nhiều là được.