Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.
Tác phẩm Bật dậy nào. Bị nghi ngờ cũng đáng. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.
Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.
Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.
Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Nhưng nước mắt không nghe tôi. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.
Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm.
Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?