Luật đó là: "Luôn luôn phải làm cho người cảm thấy sự quan trọng của họ". Nó muốn giết người là giết, không vì một lý do gì hết". Chính nhà tôi đã gây dựng nên cơ nghiệp của chúng tôi.
Đứa nhỏ cao lên được vài phân, nở mũi, đáp: "Tôi muốn mua một cái giường". Tối, nó ngủ trên một gác thượng ghê tởm, sát mái nhà, cùng với bọn du côn cặn bã của thành Luân Đôn. Tôi thích coi anh dạy chó lắm.
Trong 30 năm, ông là lẽ sống độc nhất của bà. Châm ngôn của ông là: "Đừng xét người, nếu ta không muốn người xét lại ta". Thiệt ra tôi không có ý đi đâu hết, nhưng tôi mong rằng lời dọa đó có lẽ làm cho ông ta chịu hạ tiền mướn nhà của tôi xuống.
Đừng chỉ cho người ta thấy rằng người ta lầm lộn, đừng làm cho người ta tức giận, trái lại phải biết khôn khéo. Nửa thế kỷ sau, một thanh niên khác ở Luân Đôn làm việc trong một cửa hàng bán đồ nỉ. Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo.
Tôi nói rõ: không phải là vụ ám sát ông mà là cuộc hôn nhân của ông. Tôi đã đập nhiều vố vào hãng Mỗ của ông ấy rồi và càng đập thì ông ấy lại càng binh vực nó. Mắt lòa, cụ không trông rõ hình, nhưng câu hỏi độc nhất của cụ là: "Trong hình bà bận áo gì, cháu?".
đương cãi, ngừng lại, ngó trân trân ông tòa rồi buột miệng: "Kính Ngài, trong luật hàng hải không có thời hạn tiêu diệt thẩm quyền". Bạn hãy xét mình coi đã bồi bổ được khuyết điểm nào và trong những dịp nào. ít lâu sau cuộc đại chiến, tôi được một bài học quý báu.
Bây giờ người ta không biết xây nhà đẹp như vậy nữa. Mỗi tuần kiểm điểm những tấn tới hoặc những sai lầm của bạn. Đàng này, tôi không gây sự gì hết.
Nhờ trí nhớ kinh dị đó mà Jim Farley đi cổ động đắc lực cho ông Franklin D. Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Ông Seltz nói: "Các người giúp việc tôi đều ký kết với tôi một tờ hợp đồng tinh thần và tôi giữ lời của tôi thì họ cũng quyết giữ lời của họ.
Lời lắm, vì khi đó giá mướn sẽ cao hơn nhiều, phải không ông? Nếu tôi chiếm phòng ấy trong ba tuần, chắc chắn là thiệt cho ông số lời ấy" - Bây giờ chúng ta xét tới "Hại". Nhờ nó (và cũng nhờ sự thanh liêm, nghiêm chính của ông) mà ông được quốc dân ủng hộ, khi ông đề nghị đặt những chế độ mới, thay thế chế độ cũ; lại được uy tín lớn trong những cuộc hội họp trước công chúng, tuy ông diễn thuyết rất dở, lúng túng, không hùng hồn chút nào. Nhưng hôm ấy, anh Emile tới không được, mặc dầu tôi có dặn trước.
Phải lớn tuổi mới biết xét đoán được. Ông được bầu làm thư ký hội nghị ở Philadelphie, do đó mà được độc quyền lãnh in hết thảy những công văn trong các sở. Cho con chó chạy lại đàng xa kia đi, cho khuất mắt tôi.