Bổn phận của ông quản lý khách sạn này là thâu cho được nhiều lợi. Có kẻ làm bộ đau, bắt người săn sóc mình, chiều chuộng mình để được thấy mình là quan trọng. tinh thần hiểu biết lẫn nhau.
Và, các bạn ơi! Nồng nàn làm sao! Ông hùng hồn diễn thuyết trong nửa giờ đồng hồ về tổ chức đó. Cha muốn thú tội với con: lúc nãy trong khi cha đọc báo bên phong sách, đợt sóng hối hận xâm chiếm tâm hồn cha. (Nhân tiện, xin nhắc bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó nhé!).
Chị đó dâng ông một miếng bánh mì bột bắp. Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng. Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn.
Chúng tôi tin cậy ông và hễ có việc để nhờ ông giúp được, chúng tôi sẽ nghĩ tới ông. Một người, trong ba năm làm việc chung một phòng với nhà kinh tế học trứ danh Owen D. Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa.
Được 2 năm, chịu không nổi, rồi một buổi sáng, không điểm tâm, bỏ nhà ra đi, cuốc bộ trên 20 cây số về thăm bà mẹ làm quản gia cho một chủ điền. Trăm năm nữa, bạn và tôi đều không còn nữa và chẳng ai còn nhớ tới chúng ta cả. Họ cho quay một cuộn phim đem chiếu trong hàng trăm nhà buôn lớn: Những người bán hàng coi phim và hiểu ngay những điều nên làm và không nên làm trong nghề của họ.
Xí nghiệp đó vừa có nhiều khách hàng, vừa được tin cậy. Bây giờ người ta không biết xây nhà đẹp như vậy nữa. Nàng sinh được năm đứa con ngộ nghĩnh và gia đình chúng tôi như một tổ uyên ương.
Tôi nói với ông rằng ông đã chỉ bảo với tôi rất nhiều, và tôi nghe nói mà mê. Tôi xích lại gần ông, nghe ông diễn giải về các loài cây cỏ và những chi tiết lạ lùng về một cây rất tầm thường là khoai tây. Không phải tranh biện mà làm cho người ta tin được.
Tôi trả lời rằng người đó có lẽ không được dân chúng ủng hộ và nếu cử y có lẽ thất sách. Công việc hầu khách thật là hoàn toàn. lại đem đồ án đó cho bạn bè coi.
Chị ta nói: "Tôi sắp được sang trọng" và cám ơn tôi. "Ông có biết rằng ở Brooklyn này, không có ai trùng tên với ông không?". Thiệt ra, hết thảy mọi người - cả người mà bạn thấy trong gương của bạn nữa - cũng tự quý trọng mình, và cảm thấy mình cao thượng đại độ hơn người.
Phải đặt vào chỗ đó một người cương quyết, gang thép mới được. Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị. Mỗi lần ông bổ dụng một người vào một địa vị quan trọng, ông để cho thủ lãnh các đảng chính trị tưởng rằng chính họ đã lựa người đó.