Tại sao vậy? Vì nó đã dạy cho ông biết an phận, cho biết rằng sức ông chịu được những cảnh đau đớn nhất đời, nó đã cho ông thấy lời này của thi sĩ John Milton là chí lý: "Đui không phải là khổ, không chịu được cảnh đui mới là khổ". Nhưng sau một chuỗi rủi ro không sao tả được, điều bất ngờ này liền xảy ra: Ông trở về Luân Đôn, hoàn toàn phá sản. Thế mà họ phải vận những thùng chứa một tấn thuốc nổ T.
Nghĩa là thời bình cứ 1. Một tiếng động nhỏ nhất cũng làm tôi nhảy lên. Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả.
Tôi ở trong đội tình báo 999 và chúng tôi mới "vùi thân" ở miền Normadie [14]. Chỉ có cách đó là diệu nhất. Tôi cũng có phỏng vấn ông Henri Ford, mấy bữa trước ngày ông ăn lễ bát tuần.
Hễ ai lên tiếng phản đối một việc gì là ông liền lo làm cho người đó vừa lòng. Ông chua chát phàn nàn: "Tôi ân hận đã thưởng họ. Tôi xin đơn cử truyện một người bán sách thất vọng, ông John R.
Làm sao giải quyết được bây giờ? (Xin viết những câu trả lời xuống dưới đây?). Vì nếu ngăn cảm thì họ gây rối liền. Ông tốt nghiệp Đại học đường Iowa vào năm 1907.
Lần này tôi phải bàn cãi khá lâu, nhưng không vì có khách mà hoãn quyết nghị". Rồi dở nón, chỉ vào một miếng giấy trong dán trong đó, có chép đúng câu tiếng Pháp mà ông đã học để chào khách. Họ sống một cách hợp lý và bình dị từ lâu, rồi khi kiếm được số lợi tức đó, họ cho rằng đã đạt được mục đích của đời họ rồi.
000 người tới xin việc và đã viết cuốn sách nhan đề là: Sáu cách để xin được việc làm. Tâm hồn bị rung động quá chừng, nên mỗi khi ngồi một mình là nước mắt tràn ra. Người nhà tôi thu xếp cho tôi được rảnh tối thứ bảy, vì biết tôi bỏ ra một phần buổi tối để tự xét mình, soát lại và tự phê bình hành vi trong tuần lễ.
Ông có thể tưởng tượng nỗi lo âu của vợ chồng tôi khi ngồi đợi trong phòng khách không? Người nào cũng bồng con trên tay, còn chúng tôi thì tay buông xuôi và tự hỏi chẳng biết còn được bồng cháu nữa không. chắc chắn tôi sẽ thất bại và khổ sở. Cây Nô-en trang hoàng đẹp đẽ, chiếu sáng ra làm cho những đồ trần thiết chói lọi như những ngôi sao lấp lánh dưới ánh trăng.
Đời Nã Pháp Luân và Helen Keller đã chứng minh hoàn toàn lời đó. Hôm sau, hai người chủ tiệm đặt năm ổ nữa. Bạn muốn biết một phương pháp chắc chắn để giải quyết những tình thế rắc rối - một thuật mà bạn có thể dùng ngay bây giờ, trước khi đọc những chương sau.
Tối đến, tôi mệt lắm, và tin rằng không có cách nào khác hết. Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn". Cả tá "Nam tử" đương tìm chân lý đó.