Anh bị ung thư trong ruột. Đó là kinh nghiệm của ông Frank J. Vậy mà trong thời đó, tôi vẫn kiếm cách để dành được vài xu, vài cắc vì tôi sợ cái cảnh túi rỗng lắm.
Ông không biết chút gì về môn hội hoạ hết, nhưng ông cứ vẽ càn cho óc khỏi phải lo lắng. Một cách thần hiệu để giải quyết những vấn đề rắc rối Vậy tôi có lo lắng cũng là lẽ tự nhiên.
Mà đúng vậy, tôi đã có một tinh thần mới mẻ, một tinh thần thắng trận. Nhưng biết lợi dụng những thất thế mới là điều cần thiết. Rồi thì cơ thể cháu tự nhiên phải mềm dẻo".
"Bấy giờ tôi sống một đời hết sức hoạt động: tôi học phong cầm tại Đại học đường, tôi đảm nhận lớp dạy buổi tối trong trường kia, tôi mở những buổi diễn thuyết về âm nhạc cổ điển. Tôi tin bây giờ tôi đã nhận được chân giá trị của đời sống. Bốn tháng sau tôi cưới nhà tôi, chính người mà trước kia tôi sợ cưới không được, chung tôi bây giờ có năm cháu, gia đình vui vẻ.
Nhưng sức học quá thô thiển của ông không xứng với một địa vị khó khăn như vậy. Ngủ năm phút cũng có thể làm con người tránh mệt mỏi. Cái thói muốn đổi thành người khác tai hại nhất ở Hollywood.
Nhưng nay, tội nằm dài trên ghế mà chủ toạ các cuộc hội họp này . Câu chuyện như thế này: Rudyard Kipling sau khi cưới một cô nàng ở Vermont, tên là Caroline Balestier bèn cất một ngôi nhà xinh xắn ở Brattleboro (Vermont), hy vọng sẽ lấy đó làm nơi dưỡng già. Năm chục năm trước, khi Arnold Bennet khởi sự viết tiểu thuyết ở Luân Đôn, ông còn nghèo lắm.
Nhờ sự phác giác ấy mà tinh thần tôi ra khỏi cõi mê man và bắt đầu suy nghĩ được một chút. Sau một ngày mê mẩn, tôi cùng với ba tôi đi đến khuya [38], lại phải đi ngưa khoảng bảy cây số nữa mới tới trại. "Kính lạy Chúa, xin Chúa được mong mỏi được an ủi người hơn là được người an ủi; hiểu người hơn là được người hiểu; yêu người hơn là được người yêu; vì chúng con cho tức là nhận, tha thứ tức là được tha thứ và chết tức là được sinh vào một đời sống vĩnh viễn vậy" [30].
Nhưng sau một chuỗi rủi ro không sao tả được, điều bất ngờ này liền xảy ra: Ông trở về Luân Đôn, hoàn toàn phá sản. Và tôi thấy phương pháp ấy công hiệu. Trong chúc thư của ông, ông chia gia tài cho 16 người thừa hưởng.
Tôi biết sự đó hợp lý, nhưng chính tôi đã bao giờ có đủ can đảm và lương tri để xử sự như vậy chưa? Muốn rả lời câu hỏi này, xin bạn nghe câu chuyện đã xảy ra cho tôi cách đây nhiều năm. Nhớ cách đây khá lâu, một lần tôi đã nổi nóng vì một ký giả tờ Nữu Ước nhật báo đã châm biếm tôi sau khi đến nghe tôi giảng bài trong một lớp học trò lớn tuổi. Một trong những nguyên nhân chính của sự mệt nhọc là nỗi buồn chán.
Từ lúc đó tôi không cất chân được nữa. Còn ông hàng xóm của tôi ở trên kia thì lo lắng về giá đường đến nỗi đường vô cả huyết quản ông và suýt giết ông nữa. "Này anh Ted, anh nên coi đời của anh như cái đồng hồ cát.