Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Không trình bầy nữa.
Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.
Thứ mà tôi hay bẻ bai. Không được đâu cậu ơi. Lúc đó, tôi trống rỗng.
Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Chậc, kể ra dài phết. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận.
Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Chẳng có gì đáng bực cả. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.