Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được.
Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.
Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.
Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Hồn nhiên đến đáng sợ. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.
Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình.
Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Giữa quãng ấy, nó còn vận động.
Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.
Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ.
Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.