Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Đừng làm mọi người buồn lo. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.
Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.
Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Hôm sau đi thi thấy bình thường. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.
Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Thôi, năm nghìn đi ạ. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Biết chỉ để biết mà thôi. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.
Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Nhưng nước mắt không nghe tôi.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.