Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.
Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Và rồi họ thả xe tôi ra. Thật lòng, tôi muốn khóc.
Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Thua còn có năm nghìn an ủi. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần.
Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Đang định đứng lên đi ăn. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.
Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.
Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Hoặc sẽ bắt mình quên.
Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì.