Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Không hút là không hút.
Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.
Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn.
Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm. Và bon chen không bẩn, không ác. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.
Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.