Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.
Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.
Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Để đỡ tình cờ lặp lại.
Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.
Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.
À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
Hai bên dè chừng nhau. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn.