Gió se sẽ mang vị mặn. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng.
Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ.
Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Nhất là một khuôn mặt cũ. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng.
Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó.
Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Ôi, cuộc đời của bác tôi.