Bác hỏi: Sao con không đi học. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận.
Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.
Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Sao lại xé sách hở con. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Hoặc sẽ bắt mình quên.
Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Nói chung là tốn thời giờ.
Mình rất sợ phí thơ. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. 21 tuổi thì còn phải đến trường. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái.
Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ.
Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Con nói chuyện với bác này.