Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Phố phường quanh nhà lại bình thường.
Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.
Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên.
Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro.
Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.
Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Mai đi học về phải cạo râu.
Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.
Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác.