Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Còn tĩnh tâm mà viết. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Tôi không hề phản đối. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống.
Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Đơn giản là để sống. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.
Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Nhà văn ngồi lại một mình. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.
Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến.
Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Cái này họ cũng nhầm.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.
Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Họ nào có tội tình gì. Nhưng mà này không được bi quan.
Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.