Kẻ mạnh khoẻ nhứt mà ưu phiền thì cũng hoá đau được, đại tướng Grant thấy như vậy trong những ngày sắp tàn cuộc Nam Bắc phân tranh. Những người da trắng nóng nảy kia liền nhảy lên ngựa đi phi báo tin này cho những trại lân cận, rồi cùng họp thành một đám người hò la tiến tới nhà thờ. Chỉ xin Chúa dắt con từng bước.
Đã kinh nghiệm nhiều lần, tôi thấy rằng sự quyết định là một điều rất quan trọng. Ông bây giờ làm phó hội trưởng Hội Tâm lý và ông đã phỏng vấn nhiều người ưu tư, thần kinh suy nhược. Nhưng mỗi vấn để đưa ra, phải quyết định rồi mới qua vấn đề khác.
Đêm thứ tư hay đêm thứ năm tinh thần tôi rời rạc, hoang mang. Chú ý với lo lắng khác nhau ra sao? Tôi xin giảng: Một lần đi ngang qua một con đường đông ngẹt xe cộ ở Nữu Ước, tôi phải để ý tới cử động của tôi, nhưng tôi không lo. Ông lo nghĩ quá đến nỗi ông tưởng bị ung thư trong bao tử, phải đi khám bác sĩ.
Tôi muốn nói: Ông già ấy đã có một lỗi lầm lớn chung cho cả nhân loại là quá tin ở lòng biết ơn của người khác. Nói tới thuốc hút, tôi lại nhớ tới một nhà sản xuất thuốc nổi danh nhất thế giới, mới chết vì bịnh đau tim trong khi ông ta đi nghỉ vài ngày giữa một khu rừng ở Canada. ! "Trời! Lúc đó tôi mới sợ làm sao! Tôi run lên.
Dì Viola bây giờ ra sao? Dì đã goá chồng trền 20 năm và có năm người con đã trưởng thành ra ở riêng. Bà tự nhủ: "Mai chắc kiếm được thêm. Franklin Bettger, người cừ khôi nhất của Mỹ trong giới bảo hiểm, không đợi tới năm giờ sáng lập chương trình công việc trong ngày.
"Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết". Chúng tôi rất lo bị người đời đãi chúng tôi như thường đãi những đứa trẻ mồ côi. Nhưng tôi đã để cho tinh thần hưu dưỡng và hết lo nghĩ.
Cuốn Quẳng gánh lo đi. Người đó hỏi mua thử hai ổ. 466 trang để kể lại thuở sinh bình.
Sinh trong một gia đình nghèo, nghề đầu tiên của ông là bán báo, rồi làm công cho một tiệm tạp hoá. Thế là lời qua tiếng lại, không khí Vermont hoá ra khó thở, u ám. Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn.
Nếu bạn muốn hiểu rõ điều ấy xin bạn lại tiệm sách mua cuốn: Bạn và sự di truyền của Amran Schinfield. Tôi biết những người da trắng mà y đã kể tên. Nói không ngoa, họ đau vì đã mất sự thăng bằng bởi mất tin ở tương lai.
Ấy xin đừng nghĩ rằng tôi cho bệnh của họ là bệnh tưởng! Họ có bệnh thiệt như những người đau nặng vậy. Nhưng trước khi ra về, xin bác sĩ cho phép tôi coi ngăn kéo của ngài". Tôi bắt đầu nghĩ tới tự tử.