Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Một số người giúp đỡ nhiều.
Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.
Xã hội loài người thì phải như thế. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.
Mọi thứ đều không mới. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ.
Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Bạn không mong bác đọc lắm. Những giọt nước mắt bằng gỗ.
Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.