Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Cô không dám nhìn vào ai. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.
Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.
Chúng ta có hai cái rỗng. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng.
Nên bạn bỏ qua như không. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.
Thoát khỏi trước khi họ chết. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Không phải học con phải về đây ngay chứ.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm.
Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Bác không hài lòng một tí nào.
Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp. Cái này họ cũng nhầm.
Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel.