Nhưng sự thiệt, thổ dân đó khinh bạn vô cùng. Lòng tin của chị mạnh tới nỗi không ai nỡ chế giễu chị, mà từ hôm đó, còn hơi nể chị nữa. Chỉ mang lại bất hạnh cho gia đình và diệt hết nguồn ân ái mà mấy bà quý hóa nhất.
Tôi lại thử máy, khi xem xét kỹ, tôi thấy máy tốt, có giá trị. Tôi thì tôi ưa trái cây lắm. Tôi chắc chắn cứ đúng luật thì tôi phải thắng trong vụ kiện đó và lần đó tôi cãi hùng hồn hơn bao giờ hết.
Dù là bữa cơm "của tôi", con chó "của tôi" hay nhà "của tôi", cha "của tôi", nước "của tôi", Trời "của tôi" - cái "của tôi" nào cũng có mãnh lực như nhau hết". Vậy, muốn thay đổi hành động của một người mà không làm phật ý họ và cũng không gây thù oán: Tôi báo trước cho khách hàng rằng tôi sẽ lại thăm họ để biết hãng của tôi đã làm cho họ không hài lòng vì nguyên do gì; lầm lỡ hay sơ sót chỗ nào.
Ngồi bên trái tôi là ông Grammond, bạn cũ của tôi; ông này đã nhiều năm nghiên cứu Shakespeare. Tôi sung sướng được ông cho biết ý kiến. tới nỗi ông này hoảng lên, gọi điện thoại bảo ông Mahomey rằng không chịu nhận kiểu máy đó đâu.
Nhưng má nó, một người nhà quê nghèo an ủi nó, ôm nó vào lòng, bảo rằng bà tin chắc nó có tài và đã thấy nó tiến tới rồi. Bạn hãy xét mình coi đã bồi bổ được khuyết điểm nào và trong những dịp nào. Ai cũng biết điều đó, vậy mà chúng ta lễ phép với người dưng hơn là với người thân trong nhà.
Khi tôi tới Philadelphie, tôi kêu điện thoại liền và nói với bà đại loại như sau này: "Tôi kính chào bà. Thấy các em chơi giỡn, anh vui lắm. Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi.
Ông trả lời bằng mấy dòng sau này: "Nghĩ kỹ, tôi cũng không đồng ý với tôi về bài đó. Có lẽ vì giận dữ mà tôi đã xét anh vội vàng quá, nghiêm khắc quá. Ông cười lớn: "Tại các ngài không sành ăn.
"Khuyến khích họ, tức thì lỗi lầm gì cũng dễ sửa, việc khó khăn gì cũng dễ làm". Mười lăm năm trước, có lẽ tôi cũng như vậy, khi đọc một câu như vậy. Carnegie tức khắc trả lời: "Thì đặt là Công ty Pullman tất nhiên rồi".
Ông làm tôi nhớ lại một điều mà tôi cơ hồ quên mất. Anh cho một người phụ việc lại thế. Như vậy ông tỏ rằng ông quan tâm tới ông chủ đó và xí nghiệp của ông ta.
Ông đã hỏi họ khoảng 400 câu hỏi, và được hiểu rõ những bí ẩn trong hôn nhân. Sau bữa cơm, ông Eastman dắt khách đi xem ghế. Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một đồng nào hết.