Một nhân vật nữa có phong cách hài rất khác thường. Bạn biết không, tôi như một đứa trẻ lang thang không một xu dính túi, và cứ sáng sớm lại tha thẩn đến cổng đài phát thanh. Trong tâm trí không tỉnh táo này, làm sao biết nên hay không nên nói những gì.
Anh biết nhìn nhận xã hội góc cạnh hơn, sâu rộng hơn. Nếu chưa thành đạt trong xã hội, bạn có thể thay đổi điều này bằng cách hãy làm cho mình ăn nói giỏi hơn. Tôi biết lần đầu tiên khi nghe đoạn băng đó chắc chắn bạn sẽ thốt lên rằng: Ôi trời! Nghe khủng khiếp quá!.
Vào một buổi tối nọ, tôi ngồi kế bên Frank trong một bữa tiệc tại California. Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: Tôi đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả. Bất cứ diễn giả thành công nào cũng có một phong cách nói riêng của họ.
Những vết nhăn trên trán động đậy, đây là thói quen của ông khi có cảm xúc mạnh. Thầy làm thế tức là tiêu chúng em rồi. Nhưng ai cũng thích thú và hào hứng.
Người ta đã trao lại cho tôi tấm ảnh duy nhất họ tìm thấy trong người nó. Họ hiểu được cảm xúc của ta như thế nào, quan tâm đến suy nghĩ của ta. Thỉnh thoảng, rời mắt khỏi bài văn và ngước lên nhìn khán giả, với một vẻ mặt tự nhiên và thân thiện nhất mà bạn có.
Ba đứa chúng tôi Herb Cohen, Brazie Abbate, và tôi có một cậu bạn cùng lớp tên cúng cơm là Gilbert Mermelstein, nhưng chúng tôi quen gọi là Gilbert bằng cái tên thân mật là Moppo hơn. Dĩ nhiên là bạn phải lắng nghe khi được hỏi. Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi.
Điều quan trọng là bạn đừng quá bận tâm về việc rút lui. Vậy, người ta thường tặng nhau cái gì? Một chiếc cà vạt, một đôi găng tay, hay một cành hoa violet… thì cũng chấp nhận được. Ba tuần sau, điện thoại reo.
Herb dấn thân vào hàng trăm cuộc thương lượng đàm phán nóng bỏng, mà thân chủ là những tập đoàn mang tầm cỡ quốc gia lẫn quốc tế. Marshall Simmonds, người đàn ông tốt bụng, ông tiên của cuộc đời tôi giờ đây xuất hiện với tư cách là một ông giám đốc. Chúng làm đắm tàu thuyền của ta.
Đến giờ phút này, khi viết những dòng chữ sau cùng của cuốn sách, tôi lại có một niềm tin mạnh mẽ hơn cả lúc ban đầu. Một lần nọ Jim tâm sự với tôi rằng anh rất bực mình khi một số người gặp ai cũng hỏi Khỏe không? cho có lệ rồi chẳng thèm chú ý nghe câu trả lời. Giả sử một vị thần ban cho bạn phép tàng hình thì bạn sẽ làm gì? Đề tài này được đưa ra bàn luận trong một lần tôi có dịp đến tham dự buổi họp mặt của nhóm Mensa.
Quan trọng là ta có cố gắng cải thiện nó hay không mà thôi. Tuy hai lần tranh cử tổng thống thất bại nhưng đã góp phần thúc giục mối quan tâm của thanh niên Mỹ đối với những phong trào tình nguyện vì lợi ích cộng đồng. Đừng lãng phí thời gian của người khác.