Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.
Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.
Thôi, đứng dậy xem tí đã. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý.
Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.
Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.
Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Rút kinh nghiệm nhé con.