Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.
Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình.
Không phải điệu cười chua chát. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác.
Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.
Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.
Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình.
Em chỉ thích những anh nho chín. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Tuổi phát dục đâm không bình thường… Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.
Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Bạn cần làm việc, cần vận động.
Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.